NGÀY XƯA CÓ MỘT CON BÒ
Ngày xưa có một gia đình gồm 8 người: ông, bà, cha, mẹ và 4
người con. Mặc dù gia đình thật đông đúc nhưng mà tất cả các thành viên trong gia đình không ai đi làm để mưu
sinh cả. Vì cả nhà họ có 1 con bò sữa, và nó đủ cung cấp sữa cho họ mỗi ngày. Mặc
dù trông họ gầy ốm, xanh xao, vàng vọt, nhưng họ nghĩ cuộc sống như vậy là cũng được rồi, cho
nên họ không cần phải cố gắng hơn nữa.
Cho đến một hôm con bò bị giết đi. Vật giúp gia đình họ tồn tại giờ đây đã biến mất. Họ
lâm vào bước đường cùng, cho nên họ buộc phải tìm cách để sống sót. Lúc đầu, họ đi ra
phía sau nhà đào củ lên để ăn đỡ đói sống qua ngày. Sau đó, họ mới xin hàng xóm những hạt giống để
trồng hoa màu.
Thật nhiệm màu! Họ không ngờ rằng nhà mình có quá nhiều đất màu mỡ ở phía sau
nhà, có thể trồng trọt rất tốt. Và họ cũng không tin nỗi rằng họ có thể làm công
việc đồng án rất tốt và trồng hoa màu rất thành công. Họ đem hoa màu ra
ngoài chợ bán đổi lấy gạo, đổi lấy quần áo, và thậm chí là họ còn có thể xây lại căn
nhà mới. Khi được hỏi là liệu họ có thể đạt được những kết quả như vậy nếu như
con bò còn sống hay không, thì họ trả lời thẳng thắn đó là không.
Đúng là sự kiện
con bò bị giết đi khiến họ rất đau khổ, rơi vào bế tắc nhưng rồi bản năng sinh
tồn cũng buộc họ phải nhìn sang một hướng khác. Nếu con bò còn sống thì điều
kiện an toàn vẫn còn thì họ sẽ không bao giờ muốn nhìn ở đâu cả, dù họ biết rằng
có những hướng khác tốt hơn nhưng mà vẫn không đủ can đảm chấp nhận mất một con
bò - từ bỏ một điều kiện thuận lợi, tiện nghi rất tốt để mở ra những cơ hội lớn
lao gấp trăm ngàn lần thì đâu ai biết trước chuyện này phải không?
Nhưng cái
giá phải trả là gì? Đó là sự cùng cực, tuyệt vọng, là hoang mang mà phải nhờ
nghịch cảnh là có ai đó vì một lý do gì đó mà lấy đi cái sự an toàn của chúng ta, chứ một mình
chúng ta không thể nào rút gươm ra được đâu. Cho nên hãy biết ơn và cảm ơn những nghịch cảnh
và biến cố đã xảy đến bên cuộc đời ta để ta trưởng thành hơn.
Thế nhưng, nhìn lại, chúng ta thì sao? Chúng ta muốn đạt tới những giá trị bền vững tốt đẹp
nhưng tại sao lại sợ đau đớn, sợ nhọc nhằn? Tại sao chúng ta chỉ tự nhận mình là 1 loài
hoa chỉ sống trong điều kiện an toàn của thổ nhưỡng, thời tiết mà lại không nghĩ
mình là 1 loài hoa rất là đặc biệt. Một loài hoa chỉ có thể phát tiết hết tinh hoa của mình
khi đặt vào thời tiết vô cùng khắc nghiệt, như là phải chấp nhận cái giá rét lạnh
thấu xương của mùa đông. Vì sao? Vì đó là 1 loài hoa mai, hoa đào. Một loài hoa
chỉ có thể tung cánh tỏa ngát hương khi mùa xuân về, khi trải qua những ngày
tháng cực kì lạnh lẽo, cực kì đau đớn, đau đớn đến tận cùng...


1 Comments
Hay!
Trả lờiXóa