TRẢI NGHIỆM KHÓA THIỀN VIPASSANA 10 NGÀY

by - Thứ Tư, tháng 5 13, 2020


  Mình vốn dĩ là người không có kiên trì với nghị lực cao nhưng mà sau khi trải nghiệm khóa thiền này, mình có lẽ sẽ suy nghĩ lại. Mỗi thiền sinh trong quá trình tham dự khóa thiền phải đảm bảo giữ 5 giới: không sát sanh, không trộm cắp, không dùng chất kích thích, không tà dâm, không nói dối. Mọi người, nhất là nam như mình thì xác định no game, no fap, no thuốc lá, no ăn chơi trác tán... thấy khổ đau như thế nào rồi, với nữ thì say no với son phấn, làm đẹp, no selfie, sống ảo... còn gì là cuộc đời.
  Ngoài ra thì nếu không có việc gì ngoài việc trao đổi kinh nghiệm với thiền sư và việc ăn ở với ban quản trị thì các thiền sinh với nhau phải giữ SỰ IM LẶNG THÁNH THIỆN, tức là không được nói, sử dụng cử chỉ, kí hiệu, ám thị hay bất cứ việc gì khác để giao tiếp và không được đụng chạm với người khác. Đối với một người nói nhiều như mình thì thật sự là cả 1 cực hình. Bên cạnh đó, thiền sinh phải được cách ly với thế giới bên ngoài, tức là không được sử dụng các phương tiện liên lạc hay ra khỏi khuôn viên thiền trong suốt khóa, và phải thực hiện 1 thời khóa biểu thiền liên tục trong ngày 11 tiếng thức dậy từ lúc 4h sáng và đi ngủ lúc 21h. Đúng là cực nhọc. Nhưng mà mình đã đăng ký rồi và quyết tâm dành trọn vẹn 10 ngày để đi học rồi nên mình chấp nhận đồng ý tuân theo các kỉ luật trên. À 1 trong những niềm vui tao nhã của mình suốt cả khóa thiền không ngoài gì khác đó là đi rửa chén, đi tắm và giặt đồ (mặc dù ở nhà mình chả bao giờ thích hay làm việc này) nhưng thật sự trong đây đó là công việc đỡ nhọc nhất.
  Bên dưới mình sẽ kể cho mọi người nghe trải nghiệm của mình mỗi ngày trong suốt khóa thiền vừa qua.

  Buổi 1: Thật sự sau khi bước vào khóa thiền mình chỉ muốn bỏ về ngay vì mình bị sốc khi phải từ lối sống bên ngoài để đi vào lối sống kỉ luật trong này. Mình phải dậy lúc 4h sáng. Mình không dậy nỗi. Người lờ đờ, đầu óc quay cuồng còn lơ ngơ vì tối hôm trước đến mình ngủ không được. Và đến 4h30 mình phải đi vào thiền rồi. Thiền 2 tiếng đến 6h30 là đi ăn sáng. Ở trong đây chỉ có 2 buổi ăn thôi mọi người. Đó là ăn sáng và ăn trưa. Ngoài ra sau 12h trưa sẽ không còn buổi ăn nào nữa. Đối với thiền sinh mới thì 17h sẽ có được ăn trái cây và uống sữa. Nhưng thật sự, với người béo như mình không thể chịu nỗi. Tối hôm đó mình bị hành sốt, đau bụng, đổ mồ hôi lạnh, đau nhức tay chân vì ngồi thiền liên tục không có giờ nghỉ. Mà có giờ nghỉ cũng không thể nào nghỉ được vì cơn đau luôn hiện hữu. Tối mình không ngủ được và cứ nghĩ: "Mình phải về thôi! Mình phải về thôi!". Nhưng mình vẫn chưa về.

  Buổi 2: Thầy Goenka, là người dạy mình thiền, bảo rằng có 2 ngày nguy hiểm nhất: đó là ngày thứ 2 và ngày thứ 6. Và nó nguy hiểm thật. Ngày thứ 2, chỗ mình thiền thường lệ bỗng nhiên cảm thấy trống trãi. Mình nhìn lại thì nhận ra đã có 2 người bỏ về rồi. Chắc họ có cùng cảm giác với mình, chịu không nỗi và bỏ về. Mình nghĩ vậy. À mình chưa nói ngày thứ 2, cũng như ngày thứ 1 và ngày thứ 3 thì các thiền sinh sẽ chưa được học thiền Vipassana ngay mà sẽ học thiền Anapana (thiền định hay thiền quán hơi thở). Quán hơi thở tức là mình quan sát hơi thở, cảm nhận luồng hơi đi ra, đi vào trong ống mũi mình giới hạn trong vùng tam giác dưới mũi trên môi. Mình chỉ quan sát thôi, chứ không phải là kiểm soát hơi thở, ép buộc mình phải hít hay thở theo ý mình. Cứ thở thuận theo tự nhiên và quan sát nó. Vì mình là thiền sinh mới nên buổi 1 và buổi 2 thầy chỉ dạy mình quan sát hơi thở đi ra, đi vào ống mũi ở vùng giới hạn. Nghe có vẻ dễ nhưng đã có nhiều người đã học nhiều lần nhưng vẫn chưa cảm nhận được hơi thở của họ.

  Buổi 3: Mình được học Anapana nâng cao hơn, đó là vẫn quan sát hơi thở đi ra đi vào trong ống mũi nhưng sẽ quan sát vi tế hơn là quan sát cái cảm giác hơi thở đi ra đi vào trong ống mũi. Nó có thể là cảm giác nóng, lạnh, mát, rân rân...bất cứ cảm giác nào. Chỉ quan sát, không kiểm soát, không suy nghĩ. À mặc dù là đi thiền, nhưng vẫn có những lúc mình ngủ trong lúc thiền. Kể từ lúc trong đây, mình trải nghiêm được cảm giác vừa ngủ vừa tỉnh vừa quan sát hơi thở nó như thế nào. À chưa kể với mọi người, mỗi buổi tối mình sẽ có 1 tiếng để ngồi nghe kể chuyện về bài học cuộc sống cũng như là trao đổi về kiến thức trong quá trình thực tập thiền. Có nhiều câu chuyện hay lắm. Mình sẽ kể với mọi người sau. À tối buổi 3. Đầy đáng nhớ. Tối buổi 3 này, sau khi thiền còn đến 21h mình đã cảm thấy ngủ và đi ngủ được rồi. Nhưng không hiểu sao đến 22h là có 1 cái lực nào đó nó kéo đầu mình dậy. Và sau đó mình mất ngủ đến tận 1h sáng mới ngủ được. Vâng 4h sáng dậy và mọi người hiểu cái cảnh rồi đấy.

   Buổi 4: Thầy bảo buổi này là 1 buổi quan trọng. Vì nó là sự chuyển dịch. Buổi này, mình được chính thức học thiền Vipassana (thiền tuệ). Vì sao gọi là thiền tuệ? Vì nó thật sự đòi hỏi "trí tuệ". Bây giờ, ta không còn chỉ là quan sát hơi thở nữa, mà ta quan sát từ trạng thái tĩnh sang trạng thái động. Lúc này đây mình sẽ quét quan sát tất cả những cảm giác có trên cơ thể theo 1 trật tự nhất định từ đỉnh đầu đến xuống chân. Giống như việc mình đi bộ và ngắm cảnh vậy. Mình chuyển từ việc đứng im và ngắm cảnh thì bây giờ đòi hỏi cao hơn và vừa đi bộ vừa ngắm cảnh. Vẫn như cũ, chỉ quan sát. Nghe thì dễ nhưng làm không hề dễ chút nào. Buổi tối vẫn như buổi 3 mình bắt đầu và ngủ được lúc 21h, nhưng đến 22h thì mình lại bị giật đầu dậy và mất ngủ.

   Buổi 5: Mình tiếp tục được học như buổi 4 nhưng nâng cao hơn tí đó là quan sát theo hướng ngược lại đi từ chân lên đỉnh đầu. Nghe thì có vẻ không khác gì nhưng mọi người cứ hình dung giữ việc đi lên cầu thang với đi xuống cầu thang thì việc nào khó khăn và mệt hơn. Tất nhiên là leo lên cầu thang rồi. Mình quan sát ngược lại cứ như đi leo núi vậy. Và tới đến buổi này trong người mình bắt đầu xuất hiện những cảm giác không hình dung được và không biết cách để quan sát ngược lại như thế nào. Đến giờ thầy gọi từng nhóm thiền sinh lên để kiểm tra tiến độ tu tập thì mình cử chỉ và nhờ anh phiên dịch bảo là mình không có cảm giác và hình dung được gì hết. Nhưng thời gian có hạn nên mình vẫn chưa được giải đáp. Sau thời thiền đó, mình về phòng thì nhận được 1 bức giấy vô cùng dễ thương từ anh hộ thiền phiên dịch là em có thắc mắc gì cứ đăng ký để hỏi thầy để giải đáp. Thật sự lúc đó mình cười vì tiếng anh mình đã không giỏi lắm mà thầy lại nói tiếng Anh Ấn nữa mình mù mờ luôn (à thầy mình là thiền sư phụ tá người Ấn Độ) nên hôm đó chẳng dám đăng ký để hỏi thầy. Buổi tối. Lại tiếp tục như buổi 3 và buổi 4. Mình ngủ vào lúc 21h. Và đến 22h mình lại bị giật đầu dậy. Vâng đến đây thì mình nghĩ cái giường có vấn đề rồi, nhất quá tam. Đầy tâm linh. À chỗ ngủ của mình thú vị lắm. Buổi đầu tiên có 3 người ngủ chung, nhưng không hiểu sau qua đến buổi 3 chỉ còn 1 mình mình ngủ 1 cõi và 3 ngày liên tiếp xảy ra tình trạng này. Mình tự nhủ trong lòng: "Thật thú vị". Kể từ sau tối ngày thứ 3 đó không ai thấy mình ngủ được ban đêm nữa. Mình luôn mất ngủ đến tới ngày cuối cùng. 

   Buổi 6: Ngày thứ 6. Và 1 người nữa đã ra đi. Mình nhận ra vì anh là người nước ngoài. Trong khóa thiền của mình, có nhiều người nước ngoài tham gia cùng. Mình ấn tượng anh này vì anh là người Ấn. Mình tự hỏi: "Sao đến giờ mình vẫn còn ở lại đây được nhỉ?" Buổi này mình được học nâng cao hơn đó là kết hợp quan sát 1 vòng cơ thể từ đầu xuống chân và sau đó từ chân đi ngược lại lên đầu. Mình cảm thấy học ngày 1 khó hơn và mệt hơn. Mình cũng muốn bỏ cuộc thật sự.

   Buổi 7: Mình được học nâng cao hơn đó là bây giờ không phải quan sát riêng lẻ đi theo 1 đường nữa mà mình sẽ chia mình làm đôi để quét và quan sát cơ thể đi đối xứng theo 1 vòng từ đầu xuống chân và ngược lại. Như bị ức chế từ lâu, ngày hôm này mình đi gặp thầy và hỏi liên tiếp 6 câu hỏi. Cảm giác nói chuyện với thầy an bình lắm và mình nhận ra 1 điều: Nói tiếng Anh không khó, khó là mình có dám đi nói tiếng Anh với mọi người hay không.

   Buổi 8: Lần đầu tiên trong suốt 7 ngày qua mình quan sát cơ thể, cảm nhận được sự hạnh phúc và muốn chia sẻ tình yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ người khác biết về dòng thiền này. Thật sự thấy rất nhẹ nhõm. Mình lên thắc mắc hỏi thầy. Thầy bảo không sao cả - đó là thiền Metta (thiền tâm từ hay thiền biết ơn yêu thương ) sẽ được học vào buổi 10. Giờ em đã hiểu vì sao làng thiền mình đặt tên là Metta rồi vì nó có sức mạnh chữa lành thật khủng khiếp.

   Buổi 9: Mình được học về quan sát cảm giác đi xuyên qua cơ thể tức là đi sâu vào cơ thể. Vui lắm mình thực hành thử bằng cách quan sát hàm răng, lưỡi với cái bụng. Mình thấy hàm răng mình nhức, lưỡi ẩm ướt với bụng sột soạt có luồng hơi chua thật sự. Vốn dĩ thật sự là bình thường mình không nhận ra nhưng khi thực sự thực tập mình mới thấy là bình thường mình không hề để ý đến chúng.

   Buổi 10: Học về thiền Metta - thiền về biết ơn và yêu thương. Gửi sự yêu thương và biết ơn đến tất cả mọi người. Và tối hôm đó, thời thiền cuối cùng, ngày cuối cùng, lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng của khóa thiền này mình ngồi thiền bất động được 1 tiếng và cảm nhận rõ được cảm giác chắc đặc, đau đớn nó tan rã dần thành cảm giác dễ chịu trôi dần theo cơ thể.
   Sáng buổi thứ 11: Khá là vui khi anh em kéo nhau dậy lúc 4h để đi giặt đồ, mền gối trước khi ra về. Vâng có 1 công nghệ cực cao trong kĩ thuật giặt đồ được tái hiện lại đó là đạp đồ. Anh em xúm nhau đạp đáo để bao nhiêu lớp nước và xà phòng để nó sạch rồi cùng chia sẻ kỉ niệm hồi nhỏ giặt đồ ra sao. Hòa hợp và an vui. Hôm nay hay buổi 11 lẽ ra mình về sớm nhưng mình còn ở lại để phụ giúp các sư đi tưới cây, phơi đồ, chặt dừa, nạo dừa. Lần đầu trong đời mới biết chặt dừa là như thế nào luôn, được các sư chỉ nhiệt tình, mình cũng làm nhiệt tình. Vui.
   Thật sự 10 ngày mình trải qua thật sự mệt mỏi, đau đớn, và có khi là ác mộng. Lúc còn trong khóa thiền mình chỉ muốn về ngay thôi, nhưng mà thật sự sau khóa thiền này mình đã nhận được nhiều lợi lạc. Thật quý giá. Mọi thứ cao quý chỉ nằm ở khoảnh khắc cuối cùng. Phải quyết tâm mạnh mẽ, kiên trì đến cuối mới có được.
   Có 1 câu trong pháp thoại thầy giảng mình rất tâm đắc: Không ai có thể thay đổi thế giới này, nhưng chắc chắn 1 điều rằng mỗi người có thể tự sửa đổi chính mình. Thiền là 1 nghệ thuật sống, không phải là 1 tín ngưỡng tôn giáo nào. Thiền giúp mình ý thức và định tâm. Giảm bớt các mong cầu đi và hoan hỉ bỏ qua những cảm giác khó chịu, không vừa lòng, ghét bỏ, mình sẽ hạnh phúc hơn. 10 ngày qua thật sự không phải tham gia ra là mình sẽ không còn sân si ganh ghét, hờn giận hết đau khổ.
  10 ngày qua mình chỉ học về kĩ thuật và trải nghiệm thôi. Còn muốn hết khổ, thật sự là phải học và rèn luyện cả đời.
   Với những ai cũng mất kiên trì và nghị lực như mình, mình nghĩ mọi người cũng nên đăng ký khóa thiền này để trải nghiệm, biết đâu mình được lợi lạc gì đó chăng. Thiền Vipassana đã có mặt trên Ấn Độ và trên toàn thế giới. Mọi người ở bất kì đâu cũng có thể đăng ký để tham gia học trên website: www.dhamma.org. Riêng ở Việt Nam thì mình có 2 website là www.vn.dhamma.orgphapdangthientue.com, mọi người có thể vào để tham khảo về nội dung khóa thiền và trải nghiệm.
   Với những ai muốn đi và chuẩn bị đi, mình có vài tip muốn chia sẻ để mọi người có thể có được khóa thiền tốt nhất:
  Tip 1: Mình không cần phải lo lắng là học như thế nào và liệu mình có đủ kiến thức để học hay không vì ngày mình bắt đầu đi học mình cũng chẳng biết gì về nó cả. Cứ đi học với 1 tờ giấy trắng.
  Tip 2: Khi đi mọi người không cần phải đem quá nhiều đồ đến nỗi cầm vali đâu, chỉ cần mang theo quần áo (nên là áo thun với quần thể dục để thiền cho thoải mái và nên mang 2 bộ thôi để ngày nào mình cũng phải giặt để tăng niềm vui cho bản thân và tính kiên trì), kem bàn chải đánh răng, xà phòng, và nếu là nữ thì mang trang bị phòng hộ để phòng những ngày "báo động". Ngoài ra thì ăn ở, chỗ ngủ, mền gối trên đó họ lo hết rồi.
  Tip 3: Trước khi lên cố gắng ăn đủ ngủ đủ vì vô đó mọi người không còn cơ hội để ăn ngủ đủ đâu.
  Tip 4: Nên chuẩn bị tinh thần là mình phải đối diện với chính mình và cách ly với mọi thứ bên ngoài (ngoại trừ ăn uống ngủ thiền và nói chuyện với thiền sư, ban quản trị), ngoài ra không được làm gì hơn.
  Mong mọi người đủ duyên để được đi trải nghiệm và nhận được lợi lạc.
#thienvipassana10ngay
#tinhxangocthanh 
#18/12/2019 - 29/12/2019

You May Also Like

0 Comments