LỖ HỔNG TÂM HỒN
Cuộc sống con người đang giống như một chiếc bình vậy. Mà chiếc bình này bị lũng đáy. Vì con người ta không biết trân trọng, nhận ra những nhiều tốt đẹp mà mình đang có được thì người ta sẽ vô tình hay cố tình thả trôi nó đi (thả trôi sự hạnh phúc, may mắn, lời khen, thành tựu). Con người đôi khi lạ lắm, thích được khen được quan tâm nhưng khi được khen thì lại né tránh, từ chối, sợ hãi. Cứ nhận đi có sao đâu mất mát gì? Đơn giản là một lời cảm ơn thôi mà. Điều hạnh phúc, mình mong chờ đã đến sao không đón nhận? Trong khi đó, người ta lại có xu hướng mải mê tìm kiếm những điều đó - vốn dĩ đã có trong chiếc bình, hay là tìm kiếm những điều khác vĩ đại xa vời hơn. Cứ thế mình cứ nạp thêm nước vô bình. Mình nỗ lực tìm nước để đổ thêm vào bình, nhưng lại không biết giữ những dòng nước quý đó vì nó đã trôi đi rồi. Vì chiếc bình đã bị lũng đáy. Điều quan trọng nhất lúc này không phải là tìm thêm nước để nạp vô bình nữa, mà là học cách vá lỗ hổng của chiếc bình này, để nó không còn lũng đáy nữa.

0 Comments